Type to search

Phong cách sống Tâm lý

ỐI GIỜI ƠI! BA MƯƠI!

Chia sẻ

Thời gian ở lứa tuổi đôi mươi giống như cát sa mạc, ngỡ vô tận nhưng giữ chặt đến mấy cũng đành nhìn nó tuôn chảy lượt mượt qua kẽ tay, càng gần đến ba mươi cát sẽ hóa nước, rào rạt trôi mất hút.

Có quá nhiều người bàn về tuổi 30 của phụ nữ, chắc chắn tất cả bọn họ đã vượt qua ngưỡng ấy, bởi thảy đều nhả ra toàn tốt đẹp và hứa hẹn. Nhưng tôi chưa phải phụ nữ thập kỷ thứ ba, nhấp nhỉnh vĩnh biệt thập kỷ thứ hai trong đời không thể giấu nổi sự hốt hoảng vì chẳng biết nó có thật là hoan ca, mà khi ngấp nghé thế này đây một bụng nghi nghi ngờ, chẳng biết làm gì khi ai đó nhắn đến cái mốc khủng khiếp ngoài thốt lên ai oán : “ỐI GIỜI ƠI, BA MƯƠI!”

Những nỗi buồn cười

Phụ nữ sắp ba mươi bọn ta có nhiều lo âu lạ lùng. Lạ nhất, chúng ta mắc chứng sợ hãi những con số. Trong lúc đám phụ nữ sắp ba mươi túm tụm trước ngưỡng, cật lực xoay sở tránh làm tổn thương nhau hết mức có thể, đám đông xung quanh có phần vô tình khi thở phào nhẹ nhõm bởi từ đây, họ thôi tốn thời gian để vắt óc tìm cách xưng hô phù hợp. Ngày nọ ở văn phòng, bạn kinh hoàng nhận ra mọi người trong công ty đều thản nhiên gọi bạn là chị, cô bé nhân viên mới tinh vội vã đến bên bàn bạn gật đầu “Chào chị!” khi bạn còn chưa kịp ngước nhìn; mọi nhân viên phục vụ tại quầy ăn nhanh khi chạm mặt bạn đồng thanh “Chị dùng gì!?” thay vì ngắt ngứ như dạo trước. Và còn gì kinh khủng cho bằng cảnh vào viện sinh em bé, bạn sẽ lãnh một cú như trời giáng thẳng tiền đình vì thoáng thấy trong bệnh án bốn chữ lạnh hơn băng : Sản phụ cao tuổi.

Phụ nữ sát ba mươi có những nỗi buồn thật là buồn cười.

Không được yên! Không lựa chọn! Không thể biết!

Tin đi, điều phiền toái nhất là không được yên thân. Tựa hồ tuổi ba mươi như một chiếc công tắc, để đến sát đó tất cả những ai xung quanh đều bật lên tanh tách và gí sát đời ta réo inh ỏi như những chiếc đồng hồ hẹn giờ không mấy dễ chịu mỗi buổi sáng trong tuần. Nếu nhắc nhở tuổi tác là cung cách gây thương tổn phổ thông, vẫn còn hằng hà điều tiếng khiến chúng ta phải rơi nước mắt. Ba mươi tuổi, nếu đã có con hãy nghĩ tới việc có đứa nữa, nếu chưa có con chắc phải cúi đầu hứng chịu thúc ép dữ dội. Chưa lập gia đình? Chết chìm trong lo lắng hỏi han từ xung quanh. Nếu đang yêu không được phép yêu quá lâu. Ngoài việc hối hả cho đám cưới, chính bạn sẽ là người kết thúc khoảng thời gian yêu đương nhanh gọn so với những mối tình trẻ thơ, vì đã rất tỏ tường “yêu lâu chỉ tổ biết xấu, chưa kịp cầu hôn đã vội chán chường!” Nếu không yêu ai, thậm chí bất chấp không có ý định gắn đời mình vào đời của người đàn ông nào đó, xin chia buồn! Bạn là biểu tượng của một kẻ thất bại, và ứng viên sáng chói chuẩn lên đầu chiếc vương miện với danh hiệu “bà cô”.

Khi cơ thể toan về già mà con tim vẫn trẻ trung, lúc chiếc váy ngắn đã thôi từ chối kết thân với cơ thể bắt đầu xập xệ (nếu không cẩn thận) mà lòng vẫn say sưa vì hình dung váy xòe hoa trong ngày hè vàng lóng lánh? Sẽ ra sao nếu cơ thể được định tuổi ba mươi mà hồn vẫn hoài mười tám?

Dũng cảm yêu một người nhỏ hơn mình vài ba tuổi và tin tưởng sẽ giữ được anh ta khỏi những đóa hồng trẻ trung hơn? Dám bắt đầu lại những điều gì chúng ta đã bỏ lỡ nhiều năm trước? Một lần tỏa sáng? Dấn thân vào nghề mới? Đi học môn học mơ ước? Lên kế hoạch vòng quanh thế giới? Chia tay để yêu lại từ đầu?

Ba mươi tức không còn nhiều thời gian, cùng với đó là sự hạn hẹp dần của những lựa chọn. Sẽ thế nào nếu những tốt đẹp đáng ra phải đến vào tuổi đôi mươi tràn trề sẵn sàng và xinh đẹp, lại trễ nải vỗ vai ta vào tuổi 30 cùng ít nhiều hèn nhát – sự hèn nhát tất yếu bởi  đã mất đi một vài đặc quyền chỉ dành riêng cho tuổi trẻ – sai lầm, nông nổi, vô trách nhiệm và bất chấp tất cả?

Không được yên thân, không biết sẽ ra sao, không còn nhiều lựa chọn. Chẳng biết ba mươi tuổi mọi thứ viên mãn đến đâu, nhưng trước đó sự hèn nhát qua việc nghi ngờ quá nhiều là một dấu hiệu gay gắt cho biết ta đã tiến sát cánh cửa lớn trong đời.

Thì cứ coi như trái chín muộn

Những năm tháng từ hai mươi đến ba mươi của một cô gái cũng giống như ta đang ăn một cây kẹo que bơ cứng thơm phức với phần hạnh nhận mà tuổi trẻ là những lớp bơ ngọt ngào óng ánh, bọc đường vào tất cả mọi giấc mơ khiến trải nghiệm buồn nhất cũng trở nên đáng nhớ nhát và thơ mộng. Sớm hay muộn, những lớp đường sóng sánh cũng biến mất, để lộ lớp hạnh nhân với dư vị bắt đầu đắng. Đó sẽ là tuổi ba mươi, thời khắc cuộc sống gỡ bỏ mặt nạ phù phiếm dễ gần, môi miệng bớt hứa hẹn, vòng tay bớt gần gũi, cùng trông chờ bớt viển vông.

Tôi viết về tuổi 30 của kẻ bấy lâu bận rộn vùi mình trong ngày tháng đôi mươi, vùng vẫy trong thanh xuân, bận rộn xây lâu đài cát bên bãi biển rồi vội vã dầm mình trong nước mặn, đến khi vút lên ngoảnh lại thì sóng lớn đã chực chờ ập tới. Không kịp bỏ chạy nữa rồi!

Nếu có điều gì tốt đẹp chờ đợi bấy lâu nay mớ gõ cửa tim ta trong trễ nải, hãy mạnh dạn mở cửa đón nhận và xem đó là chùm trái chín muộn cuối mùa. Điều đó tốt hay chăng? Hãy cứ thử ra vườn cố tìm kiếm và nếm vị trái cam đỏ cuối cùng trên cây. Bạn sẽ biết.

Để kết thúc những băn khoăn này, tôi xin kể cho bạn nghe một câu chuyện có thật và đã được tôi nhắc đi nhắc lại trong tâm tưởng đến độ nó không còn một câu chuyện mà trở thành một biểu tượng cho sự vô hạn của con người: một cụ bà tuổi 65 người Anh rơi vào trầm cảm triền miên sau cái chết của chồng. Sau hai năm cố thủ trong nhà từ chối tiếp xúc, một tối nọ bà chấp nhận đi cùng gia đình vào một vũ trường để chúc mừng sinh nhật cô cháu gái. Viên gác cổng của vũ trường đã ngăn bà lại vì e rằng bà không chịu nổi không khí nơi đây. Vậy mà giữa những hỗn loạn tiếng nhạc, tiếng la hét, tiếng cười nói, tiếng bước chân giậm nhảy, giữa ánh đèn chấp chóa sáng lòa tưởng như vượt khỏi sức chịu đựng của trái tim già nua, bà đã tìm ra được một điều kỳ diệu giúp bà thoát khỏi chứng trầm cảm đeo bám: bà quyết định đi học và trở thành DJ nổi tiếng. Sau đó 2 năm, đi lưu diễn ở khắp nơi trên thế giới, vơi chiếc kính đen to bản thời thượng, quần áo da nhũ đinh tán chất chơi, trang sức lấp lánh trên tay, bà say sưa nhịp mái tóc trắng bên những vòng quay của chiếc đĩa nhạc thần thánh, sở hữu triệu fan là những người trẻ tuổi, trong đó có cả cháu trai bà cùng tất cả bạn học của anh tại đại học Miami (Hoa Kỳ). Đó là câu chuyện của DJ nữ lớn tuổi nhất thế giới: Ruth Flowers aka Mamy Rock.

Đứng trước hình tượng đó, những nỗi sợ trước tuổi 30 trở nên nhỏ bé và dễ chịu hơn biết nhường nào.

Cầu mong cho tất cả chúng ta đủ dũng cảm và đầy tình yêu để vượt qua cửa 30, với tất cả khí phách dành dụm suốt hai mươi chín năm rong ruổi trên mọi nẻo đường thanh xuân.

Pocket
Tags:

You Might also Like