Type to search

Triển lãm/Nghệ thuật Văn hóa

Wonderland qua lăng kính nhiếp ảnh

Chia sẻ

Lấy cảm hứng từ những nhân vật trong thế giới Wonderland, Kirsty Mitchell đã thực hiện một dự án nhiếp ảnh nhằm thoát khỏi thực tại đau buồn rằng mẹ của cô đã mất vì căn bệnh ung thư vào mùa đông năm 2008.

Wonderland không chỉ là thế giới cổ tích. Đó còn là xứ sở thần tiên, nơi con người hòa mình vào thiên nhiên hoang dã để tâm hồn được thả lỏng và bay cao cùng hoa lá cây cỏ. “Khi bạn mất một ai đó, đặc biệt là vì ung thư, một trong những điều đau khổ nhất là bạn chẳng thể làm gì,” Kirsty Mitchell chia sẻ.

Nhiếp ảnh giúp nữ nghệ sĩ quên đi sự bất lực đó vì “tôi đâu thể quyết định, những gì xảy ra với các nhân vật” và tìm lại được sức mạnh.

Bộ sưu tập Wonderland của Kirsty Mitchell tập trung vào Katie, một sinh vật ma thuật ám ảnh khu rừng. Đây cũng là nhân vật phản ánh cả cảm giác mất mát và những hạnh phúc nhỏ nhoi mà Mitchell trải qua trong quá trình.

Wonderland phụ thuộc vào tâm trạng. Khi vui, hoa bướm cũng trở nên có hồn. Khi buồn, dòng nước cũng lặng thinh! Đó là những gì đã diễn ra đối với bộ sưu tập của Kirsty Mitchell. Vào những ngày tâm trạng tốt, Kirsty sẽ để Katie phủ đầy bướm trên thân thể và nằm trên giường hoa oải hương. Nhưng khi cô cảm thấy chán nản, Katie có thể bị xích vào một con tàu đang chìm, 2 tay đưa lên như muốn níu kéo điều gì.

Càng đặc biệt hơn, dự án dù nhìn rất công phu nhưng lại được tạo ra dưới ngân sách eo hẹp. Chồng của Mitchell giúp chuẩn bị bối cảnh, một người bạn của cô làm mẫu và một người bạn khác làm tóc và trang điểm. Các vật liệu rẻ tiền hơn được Mitchell chuẩn bị sau giờ làm việc. Mọi thứ đều vô cùng đơn giản nhưng lại tạo nên những khung hình tuyệt vời. Và đó chẳng phải là tinh thần bất diệt của Wonderland?

“Con gái của Gammelyn”

Wonderland của Mitchell tạo ra không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật mà còn giúp người xem đối mặt với những cảm xúc tiêu cực và những đau khổ trong cuộc sống. Cuộc hành trình của “Xứ sở thần tiên” kết thúc với bức ảnh có tiêu đề: Home. Trong ảnh, nhân vật đang đi ngược lại phía máy ảnh, hướng về một ngôi nhà trên đồi. Không nhìn thấy mặt, người xem không thể đoán được cảm xúc của nhân vật và cũng vì khoảng cách, cũng không ai biết liệu có ai đợi cô không. Chỉ biết rằng, đó luôn là nơi khởi nguồn cảm xúc ẩn sâu bên trong mỗi con người!

“Nỗi nhớ xa xôi”

“Bí mật ẩn giấu trong gốc rễ của một vương quốc”.

“Hạm đội của Nữ hoàng”

“Hành trình về nhà”

Ảnh: Kirsty Mitchell

Pocket
Tags: